Hôm ấy, chàng nhìn thấy nàng bên kia giậu mùng tơi bèn ngâm câu thơ... thẩn:
Bâng
khuâng vẻ đẹp đoá hồng
Ước
gì anh được bứng trồng nhà anh!
Cô gái nói nghiêm túc rằng cô đã có “người thương”, yêu cầu anh không được trêu ghẹo nữa. Thế nhưng, như trên đã nói, “còn sống còn hi vọng”, nên anh chàng đâu dễ dàng thua cuộc. Hơn nữa, ngày cũng như đêm, trong tâm trí của chàng chỉ có “cô láng giềng” mà thôi.
Một lần, trong
tiệc cưới, trời xui đất khiến thế nào mà chủ nhà lại xếp chỗ cho anh chàng si
tình ngồi cạnh “người trong mộng” của mình. Cơ hội trăm năm mới có một lần, dù
xung quanh có nhiều người nhìn vào nhưng chàng vẫn nhắm mắt “tới luôn”. Thấy
trên bàn có đĩa cá kho gừng, anh chàng bèn gắp vào bát nàng và đọc câu ca dao
(có “cải biên” một chút):
Tặng em khúc cá
kho gừng
Gừng
cay muối mặn xin đừng quên anh!
Nhưng cô gái phản ứng quyết liệt bằng cách chuyển sang bàn khác ngồi, làm anh chàng chỉ còn nước ngẩn người nhìn theo.
Thời gian trôi đi, đến một ngày, dù Đài truyền hình cả VTV, HTV, BTV, VCTV đều thông báo rằng thời tiết “Mấy hổm rày sẽ rất đẹp”, nhưng chàng vẫn thấy như trời đất sắp sụp đổ đến nơi rồi. Mà đúng là ngày tận thế đối với chàng vì "NÀNG CHUẨN BỊ LÊN XE HOA" rồi
Nhưng chàng vẫn đến dự đám cưới nàng cùng với nụ cười rất là sung mãn và sảng khoái. Khi đưa nàng về nhà chồng, anh chàng si tình khốn khổ vẫn không quên vớt vát lần chót:
Cho
anh gửi một lời mừng,
Mai
mốt... li dị xin đừng quên anh!
Rồi chàng bước nhanh, vì mặt của cô dâu chú rể đã bắt đầu chuyển sang màu cà tím rồi!